Tổng Giám Đốc Gạt Cưới
Phan_7
Cố gắng đè nén tức giận xuống, buông tay ra, anh chuyển sang ôm vai cô, cười nói: "Không có sao, đi ăn thôi." Anh sẽ không cho phép cô rời đi, cô tốt nhất là sớm chấp nhận, đời này chỉ có thể làm con dâu Sở gia.
"Ngọc Thanh, khẩu vị thật tốt, vừa rồi rõ ràng cùng chúng ta ăn nhiều thứ a." Trên bàn cơm Sở Thiên Bích vô cùng khâm phục nhìn người đang vùi đầu vào ăn cơm.
Ôn Ngọc Thanh không được tự nhiên hơi mím môi, không để ý đến.
Lý Tử Minh trong đầu buồn bực cười trộm. Cô gái ngốc này, đó là bởi vì người khác làm cho chị dâu cô tiêu hao quá nhiều thể lực chứ sao.
Sở Thiên Hàn không để lại dấu vết ở dưới bàn đá hắn một cước, vẻ mặt Lý Tử Minh lập tức khôi phục bình thường, chuyên tâm ăn cơm.
Cơm nước nhanh chóng kết thúc, Ôn Ngọc Thanh đứng dậy đi lên lầu, chỉ chốc lát sau xuống, đem một tấm thẻ đưa cho Sở Thiên Bích, "Thiên Bích, buổi chiều chị có việc, không cùng em đi dạo phố được, thẻ cho em."
"Một người đi dạo rất buồn." Sở Thiên Bích oán trách.
Cô khẽ cười nói: "Chị cảm thấy em đi một mình vô cùng thoải mái vui vẻ, có phải cảm thấy không có ai giúp mang đồ rất phiền toái hay không?"
Sở Thiên Bích cười có chút chột dạ.
"Chị tin tưởng Lý tiên sinh sẽ rất vui lòng đưa em đi dạo." Ôn Ngọc Thanh cười tao nhã nhìn Lý Tử Minh, lập tức cảm nhận được bản thân cùng bạn tốt Sở Thiên Hàn giống nhau.
"Buổi chiều anh vừa đúng không có việc gì." Anh biết nghe lời đáp lại.
Sở Thiên Bích suy sụp. Cô không muốn cùng người đàn ông này đi dạo.
"Ngọc Thanh, buổi chiều rốt cuộc có chuyện gì à?" Cô trơ mặt lắc lắc cánh tay chị dâu.
"Khang học tỷ tìm chị uống trà."
"Không cho phép em đi." Sở Thiên Hàn lập tức phản đối. Căn cứ vào những gì anh quan sát, người phụ nữ kia ý không ở trong lời, cô ta hi vọng lấy được là bà xã của mình! Anh tuyệt đối không dễ dàng tha thứ, đầu năm nay còn phải cùng phụ nữ giành bà xã, thật là bất đắc dĩ.
"Nè, Ngọc Thanh, chị không sợ bị cô ta tạt axit à?" Sở Thiên Bích hỏi.
Ôn Ngọc Thanh cười chắc chắc, "Cô ấy sẽ không làm vậy."
Sở Thiên Hàn bực tức trong lòng. Cái loại phụ nữ biến thái kia dĩ nhiên sẽ không, cô ta chỉ nghĩ làm như thế nào phá hoại tình cảm vợ chồng anh, sau đó lấy được Ôn Ngọc Thanh.
"Em đi cùng chị được không?" Sở Thiên Bích đột nhiên phát hiện chuyện đi dạo phố không thú vị bằng chuyện này.
Ôn Ngọc Thanh kiên quyết lắc đầu, "Không được."
"Anh đi cùng em?" Sở Thiên Hàn xung phong nhận việc.
"Càng không được, hai người phụ nữ hẹn hò anh đi cùng làm gì?" Cô lườm anh một cái.
Nhưng người phụ nữ kia là biến thái! Sở Thiên Hàn lần đầu không thể nói ra ngoài, trong lòng thật khó chịu a.
"Đúng là, anh, khi đàn ông các anh uống rượu, phụ nữ chúng em cũng sẽ không đi cùng nha." Sở Thiên Bích chen vào
"Tháng sau trên tài khoản của em không có một xu." Sở Thiên Hàn lộ nụ cười thản nhiên đối với em gái nói.
"A ——" Sở Thiên Bích cực kỳ bi thảm thét chói tai. Không có tiền? Trực tiếp giết chết cô còn hơn.
"Thẻ của chị, em cầm." Ôn Ngọc Thanh lúc này vô cùng thản nhiên thành người hậu phương.
Phần cơm của Lý Tử Minh thiếu chút nữa phun ra. Vị Sở thái thái rõ ràng cùng ông xã đối kháng, bội phục, bội phục.
"Ngọc Thanh, chị thật tốt." Sở Thiên Bích mừng như điên lao về phía vị thiên sứ trong lòng, tặng cô một cái ôm, khiến anh trai trong nháy mắt sắc mặt xanh mét.
"Thiên Bích, nếu như em không muốn về sau cũng không tiền xài, tốt nhất buông chị dâu em ra." Lý Tử Minh ho nhẹ hai tiếng, quyết định cứu vị tiểu thư ngu ngốc này.
Sở Thiên Bích lập tức buông Ôn Ngọc Thanh ra.
Sở Thiên Hàn đem bà xã nhét vào trong ngực, kể từ khi biết tính cách thật của Khang Nhạc Di, anh bây giờ đối với cái ôm đồng tính với bà xã mình luôn đề phòng, cho dù là em gái của mình cũng không thể được.
Đột nhiên nhớ lại từ hồi lớp mười em gái anh bắt đầu há mồm ngậm miệng đều Ngọc Thanh này, Ngọc Thanh nọ, cho tới bây giờ loại thái độ cuồng nhiệt cũng không có biến mất. . . . . . tinh mâu bán mị. Chẳng lẽ Thiên Bích đồng tính. . . . . . Không được, anh tuyệt đối không cho phép em gái anh có loại háo sắc kia, hơn nữa đối tượng có thể là bà xã của mình.
"Tử Minh, tới đây." Ngoắc ngoắc tay, ý bảo có lời mật đàm.
Lý Tử Minh buông chén đũa xuống, đi theo anh vào thư phòng.
"Ngọc Thanh, anh trai làm cái gì?"
"Người bị điên." Ôn Ngọc Thanh khẽ nói, giơ lên khóe miệng lại mang nụ cười xấu xa. Xem ra, anh hình như là biết Khang Nhạc Di đồng tính, thậm chí em gái mình cũng đề phòng, thực sự làm cho người ta không biết nên khóc hay cười.
Chương 13
Cho tới nay, Ôn Ngọc Thanh đều cho rằng đi dạo phố là chuyện vô cùng lãng phí sức lực, nhưng vì để tránh bị phái nữ chê là ấu trĩ, cô còn mỉm cười ủng hộ phụ nữ đi ra đường, shopping thả ga, dù sao cũng không phải là phá của cô, cần gì lo lắng cho họ.
Gả vào nhà giàu có, lên làm Sở thiếu phu nhân được mọi người hâm mộ, cô mới phát hiện thì ra cuộc sống của một phu nhân thật là nhàm chán!
Nếu như cô ham ngủ, cứ yên tâm mà ngủ, ngủ vô độ cũng sẽ không có ai dám nói nửa lời. Giả sử cô thích kheo khoang sự giàu có, xin cứ quẹt thẻ, quẹt bạo mấy tờ cũng không quan trọng. Nếu không thì, liên lạc một đám người, tụ hội trà chiều, có thể cho cô thời gian vui vẻ. . . . . .
Tóm lại, cuộc sống có tiền lại nhàn rỗi, khiến Ôn Ngọc Thanh không chịu nổi. Kể từ khi bị mấy người cùng khu kéo đi tham gia tụ tập, cô liền quyết tâm lần sau ai mời cũng không đi.
Hôm này, thoát khỏi cha mẹ chồng luôn luôn kèm cặp, nhân tiện đem em chồng quẳng cho vị đại luật sư kia, hiện tại cô có thể tự do tự tại đi dạo.
Thật ra thì không có nơi nào để đi, Ôn Ngọc Thanh đi không mục đích ở trên đường nửa ngày, sau đó lên ghế ven đường nghỉ ngơi mười phút, cuối cùng vẫn phải đi về phía quán nước, từ từ uống ly nước cam, nhân tiện quan sát người đi đường.
Thời tiết rất nóng, không phải là lúc thích hợp để đi ra ngoài, nhưng người đi đường vẫn như cũ rất nhiều, chứng minh người rảnh rỗi quả thật không phải số ít. Người đi làm vội vã, ở đây cùng thời gian, mà người nhàn rỗi sẽ rất chậm này thì đông nhìn một chút, tây đi dạo một chút.
Hiện đại ở thành thị mỗi người mỗi vẻ, cũng chịu được cuộc sống áp lực không thấy được, không sờ được.
Nhìn một hồi lâu sau, lấy laptop mở ra, tiếp tục không có gõ, đây là cuộc sống mà cô muốn, cô đã muốn . . . . . . Sở Thiên Hàn tham gia phá vỡ cuộc sống đó.
Như có điều suy nghĩ chống cằm nhìn phía trước, đột nhiên cảm giác trong lòng trống rỗng, tựa như cảm giác mất mát mỗi lần làm xong bản thảo .
Còn hai mươi ngày nữa sẽ hết hạn hợp đồng. Bắt đầu từ ngày nào, cô cũng không nhớ rõ, chính là mấy ngày tâm tình nhưng dần dần thay đổi hứng thú, do vội vàng, sợ hãi, tự nhiên biến thành quyến luyến cùng mất mát.
Ánh mắt đột nhiên dừng tại biển tên trên bậc thềm toà cao ốc phía trước. Tại sao? Cô tự nhiên lựa chọn quán bar ở đối điện Sở thị? !
Tức giận nhìn Sở Thiên Hàn thích ý từ từ bước đến chỗ cô, hiện tại muốn tránh cũng không kịp, chỉ có thể nhắm mắt tiến lên.
"Hi, bà xã, thay vì ngồi chỗ đối diện nhìn anh, sao không trực tiếp vào phòng giám sát." Anh nhướng mày hài hước, thưởng thức dáng vẻ tức giận trong lòng của cô nhưng không cách nào xả ra.
"Em chỉ là thấy mệt nên đi tới nơi này, thuận tiện nghỉ ngơi một chút mà thôi, bất quá, lần sau em sẽ nhớ rõ ràng vị trí địa lý." Không muốn tốn hơi thừa lời, nhưng cứ tự nhiên mà nói ra.
Sở Thiên Hàn buồn bực cười hai tiếng, "Điều này chứng tỏ duyên phận của chúng ta là do trời định."
Ôn Ngọc Thanh trừng mắt tức giận: "Coi như là duyên phận, nhưng nhất định là nghiệt duyên." Thiệt là, chọn chỗ nào không chọn, chọn quán này để vào, hôm nay đúng là không nên ra cửa, về sau phải nhớ xem giờ hoàng đạo rồi mới ra ngoài, tránh ọi chuyện không thuận lợi.
"Tóm lại có duyên là được rồi, vào bên trong át một chút đi, nhìn em đang rất nóng." Anh quan tâm giúp cô lau mồ hôi trên trán.
"Không. . . . . . Không, nơi này quan sát rất tốt." Không được tự nhiên đưa mắt hướng tới đoàn người, bỏ qua người bên cạnh đang làm cô chấn động, cũng hết sức bỏ qua máy điều hoà hấp dẫn cô.
"Em nóng như vậy rồi, lừa mình dối người rất khá sao?" Anh cười lắc đầu, nhìn tay chân cô không ngừng ra mồ hôi.
Này trách ai? Còn không phải là vì anh ta! Ôn Ngọc Thanh vừa lau mồ hôi trong lòng lẩm bẩm. Cô là vì căng thẳng mới ra mồ hôi, nhưng cũng không thể nói rõ là bởi vì anh ta.
"Anh còn chuẩn bị hội nghị, không có thời gian quấy rầy em." Anh thả mồi.
Lý trí ngăn cản cô không được đi, cô lại nghe mình nói: "Được rồi."
Hắc hắc! Đáy mắt Sở Thiên Hàn thoáng qua một chút gian trá, cô vợ bé nhỏ của anh quả nhiên dễ lừa.
Thư ký riêng của Sở Thiên Hàn là con trai, lại là đàn ông đấy! Hơn nữa còn là một chàng trai vô cùng bảnh.
Đại não của Ôn Ngọc Thanh chết tại chỗ hai giây, thiếu chút nữa xúc động muốn cấu mình, dụi mắt.
Nhìn cô vừa ra thang máy đã nhìn chằm chằm vào mặt Tề Thừa Chính, cho đến giờ phút này, Sở Thiên Hàn rốt cuộc hiểu được mỗi lần Lý Tử Minh kêu Tề Thừa Chính là "nhân yêu" (gay) trong lòng là cảm giác như thế nào.
Trước kia cảm thấy có hình dạng này được vui tai vui mắt, và không cần phải lo lắng sẽ xảy ra tình yêu thư ký trong phòng làm việc, thật là một chuyện không tệ, nhưng bây giờ đột nhiên cảm thấy gương mặt xinh đẹp kia cực kỳ chướng mắt, ước gì có thể biến anh ta thành bộ mặt quỷ dạ xoa.
Người trước mặt này không diễm lệ, cũng không phải là một cô gái khí chất uyển chuyển, Tề Thừa Chính cảm thấy hoang mang, trừ ngũ quan bên ngoài thanh tú làm cho người ta có cảm giác thoải mái, thật sự cô không thế nào làm cho người ta có ấn tượng sâu sắc, nhưng cô lại được Sở Thiên Hàn che chở điều mà trước đây chưa từng xảy ra. Lại nói mới vừa rồi ở trước cửa sổ sát đất Sở tổng giám đốc nhìn qua, bởi vì thấy thoáng qua bóng dáng của bà xã, liền cho dừng hội nghị hàng tháng đang diễn ra một nửa rồi chạy nhanh như chớp, để lại các vị quan trọng trong công ty ngơ ngác.
"Bà chủ."
Ôn Ngọc Thanh chớp mắt mấy cái, xác định người đàn ông này thật sự là người, không phải là mình ảo giác, cô cười híp mắt.
"Nhân vật chính BL lý tưởng nhất trong suy nghĩ của tôi." Không nhịn được bị người kiềm chế quá chặt, lập tức vùng khỏi cánh tay, chăm chú đánh giá từ trên xuống dưới, còn lộ ra vẻ mặt hài lòng.
Sở Thiên Hàn cúi đầu nhìn tay mình. Mới vừa rồi. . . . . . Ánh mắt nguy hiểm của anh nhắm lại, thật không ngờ cô có thể dễ dàng thoát khỏi tay anh, quả thật giống như uống nước thoải mái tự do.
Cảm giác mình giống như cừu non chờ đấu giá, sống lưng Tề Thừa Chính có chút lạnh. Tục ngữ có câu, không phải là người một nhà không vào một cửa, người này cùng Sở Thiên Hàn tính tình đều xấu xa, anh nên giữ khoảng cách.
"Tôi đi pha coffee." Anh lấy tốc độ xưa này chưa từng thấy biến mất ở phòng trà.
"Anh đừng chạy." Ôn Ngọc Thanh làm sao có thể buông tha cơ hội nhìn gần trai đẹp.
"Bà xã." Sở Thiên Hàn vô cùng tức giận, duỗi tay đem người ôm trở lại, kéo thật mạnh thiếu chút nữa đâm vào eo.
"Sở Thiên Hàn, anh làm gì đấy? Sao lại cản đường em." Ôn Ngọc Thanh thét lên. Hình dáng người đàn ông lý tưởng của cô!
Cô lại còn dám lớn tiếng như vậy, đúng là bị sắc đẹp dụ dỗ, ngay cả che giấu tâm tư cũng không. Ánh mắt Sở Thiên Hàn càng thêm lạnh lùng. Quả thật quá mức! Anh ở bên cô lâu như vậy, cũng không thấy cô lộ ra vẻ mặt yêu thích như thế này, hoàn toàn đánh vào lòng tự tin về nhan sắc của anh.
"Em ngay trước mặt ông xã mình nhìn người đàn ông khác chảy nước miếng, không cảm thấy rất quá đáng sao?" Anh ôm cô kéo tới phòng làm việc, kiên quyết không để cho cô đuổi theo tên kia.
"Tiểu thụ là một cực phẩm khó gặp." Ánh mắt Ôn Ngọc Thanh chờ mong, khát vọng nhìn xuyên qua tấm cửa để ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp kia.
"Tiểu thụ?" Sở Thiên Hàn rốt cuộc bắt được trọng điểm, gương mặt nghi ngờ.
Gương mặt cô say mê, "Chính là đồng chí trong O số, chúng ta gọi là tiểu thụ."
"Em nói hắn là tiểu thụ?"
"Đúng nha, dáng dấp anh ta quá phù hợp hình tượng tiểu thụ trong manga, hơn nữa còn là cực phẩm trong cực phẩm a." Hỏng rồi, nước miếng thiếu chút nữa chảy xuống, vội vàng lau lau.
Sở Thiên Hàn đột nhiên thấy mình cực kỳ may mắn không bị cô "Thưởng thức" như vậy, anh tin tưởng đó sẽ là chuyện vô cùng đau đớn.
"Bà xã."
Chương 14
Ôn Ngọc Thanh không khỏi lạnh rùng mình, thanh âm của anh quá dịu dàng, rõ ràng mang theo tín hiệu nguy hiểm. Cô đề phòng nhìn của anh, nhanh chóng thu hồi sự ngưỡng mộ, chuyên tâm đối phó người trước mắt.
Khoảng cách của hai người gần hơn, gần đến mức giữa hai cơ thể không còn khe hở, nhiệt độ lên cao, sắc dục cũng tăng.
"Em muốn thưởng thức, quan sát anh ta, phải hay không?" Anh bị vẻ mặt phòng bị của cô mê hoặc, từ từ thả mồi.
"Chuyện không liên quan đến anh." Ôn Ngọc Thanh cảm giác đột nhiên không khí loãng hơn nữa miệng đắng lưỡi khô, chẳng qua vì phía sau là bàn làm việc, cô không thể lui được nữa.
"Nhưng, anh ta là thư ký của anh, quyền của cấp trên tương đối lớn."
"Anh muốn thế nào?" Đôi tay Ôn Ngọc Thanh chống ở giữa hai người, liều chết kéo khoảng cách.
"Ba ngày không có làm rồi." Anh có chút oán trách.
"Em không thoải mái."
"Nếu như có thể mỗi ngày nhìn thấy anh ta, khoảng cách quan sát anh ta gần hơn, hơn nữa làm cho anh ta không thể tức giận, có phải rất tốt không?" Anh cười rất gian.
"Đương nhiên." Thật là tưởng tượng tốt đẹp.
"Chỉ cần em chịu cùng anh đến công ty, đương nhiên có thể nhìn anh ta rồi, không phải sao?"
"Em không phải là nhân viên, tới Sở thị làm gì?"
"Giám sát ông xã." Anh nói.
"Nhàm chán!" Cô tránh anh còn không kịp, lại còn chạy đến trước mặt giám sát? Cô không phải là ngốc.
" Em suy nghĩ một chút về cực phầm tiểu thụ phía ngoài đi." Anh dẫn dắt từng bước, trong lòng cực kỳ tức giận người bên ngoài.
Nội tâm Ôn Ngọc Thanh bắt đầu đấu tranh. Thật ra cũng bị người ta ăn sạch sành sanh, lại nhiều lần bị cắn, hơn nữa kỹ xảo của anh quả thật cũng không tệ. . . . . .
"Đồng ý." Đáp án của cô rất thẳng thắn.
Sở Thiên Hàn mặt mày hớn hở ôm lấy cô, bước nhanh vào phía trong, đóng cửa khóa lại trong tiếng cười dâm đãng.
"Anh kiềm chế một chút, có được không?"
"Không tốt."
"Cẩn thận anh đem mấy chục năm tinh lực sau này dùng hết, về sau sẽ rất đau khổ." Cô đề nghị rất chân thành, bắt đầu quan tâm đến vấn đề hạnh phúc của vợ sau.
"Anh sẽ bổ sung sau."
"Cứ như thế này thì bổ sung cũng không được." Cô tiếp tục khuyên nhủ anh lạc đường biết quay lại.
"Không cần nói nhiều tại thời điểm này." Anh phát điên, nếu để cho cô nói tiếp, cái gì cũng không cần làm.
"Trời cho chúng ta miệng chính là dùng để nói chuyện, anh không để cho em nói chính là chống lại ý trời, đây là không có đạo đức. . . . . ."
Thanh âm bị nuốt vào trong bụng, cuối cùng Sở Thiên Hàn thuận lợi cởi hết đồ trên người cô, một đường thông suốt công thành đoạt đất.
Trên căn bản, nhìn tinh thần Tổng giám đốc phu nhân cũng không tệ lắm đi ra từ phòng làm việc của tổng giám đốc, Tề Thừa Chính hết sức kinh ngạc. Nhiều năm làm thư ký riêng, biết một chút chuyện riêng tư của Sở Thiên Hàn, thậm chí một lần, một cô gái bộ dạng hoảng hốt chạy ra để cho hắn ký ức hãy còn mới mẻ a. Đàn ông không mạnh, phụ nữ sẽ oán trách, nếu như quá mạnh mẽ, chỉ sợ sẽ càng oán trách.
Ôn Ngọc Thanh lười biếng ngồi vào ghế salon, nghiêng đầu nhìn anh ta, "Tề thư ký, xin hỏi một chút, sao anh nhìn chằm chằm tôi, là bởi vì đột nhiên phát hiện tôi trở nên vô cùng xinh đẹp sao?"
Thật may là không uống nước, nhưng Tề Thừa Chính sẽ không khỏi bị nghẹn nước miếng của chính mình.
"Không thể nào." Anh khẳng định cô không phải đột nhiên biến thành đại mỹ nhân, chẳng qua phát hiện cá tính của cô có chút kỳ lạ mà thôi.
Cô như hiểu ra gật đầu, chậm rãi nói: "Là anh tò mò tại sao tôi có thể tự mình từ phòng làm việc đi ra."
"Ừ? !" Lúc này anh hoảng sợ nhìn cô cười nhạt, đột nhiên cảm thấy sống lưng rất lạnh.
"Có hứng thú cùng tôi nói một chút chuyện về tình yêu của tổng giám đốc không?" Cô cười vẻ mặt vô hại.
Tề Thừa Chính cảm thấy mồ hôi lạnh toát ra, không biết tại sao ánh mắt của cô làm cho anh cảm giác cô biết nhiều chuyện khiến lòng anh run sợ, ông chủ Sở gặp phải khắc tinh rồi.
"Tôi nghĩ, so với tôi hẳn bà chủ rõ hơn." Anh cười.
"Có sao? Lúc tôi cưới anh ấy là mới biết nhau." Cô cười cực kỳ vô tội.
"Chuyện riêng của ông chủ tôi không rõ." Ánh mắt bắt đầu do dự, khi phát hiện ánh mắt cảnh cáo phía sau cánh cửa thủy tinh thì lo sợ, đứng ngồi không yên, chuyện trong nhà tổng giám đốc, anh là người ngoài không thể can thiệp.
"Thư ký riêng hình như không phải rất nhàn rỗi sao." Ánh mắt cô sáng quắc theo dõi anh ta, không để cho anh lừa dối. Dám dùng ánh mắt như vậy nhìn cô, nhất định phải gánh chịu hậu quả như thế.
Cười gượng hai tiếng, Tề Thừa Chính lúng túng nói lảng ra chuyện khác, "Bà chủ, cô xem sắp tan ca rồi, tôi còn phải làm cho xong công việc."
Ôn Ngọc Thanh bật cười, ngả người trên ghế sofa, suy nghĩ nhìn người đàn ông rõ ràng đang hốt hoảng. Anh ta ý thức nguy hiểm rất khá.
Bên trong Sở Thiên Hàn không bộc lộ cảm xúc. Cô không biết được dáng vẻ mình bây giờ rất mê người sao? Ánh mắt như muốn giết người hướng vào Tề thư ký. Tên đáng chết!
Cửa thang máy mở ra, hấp dẫn ánh mắt của ba người ——
Đó là một người rất xinh đẹp, khi giơ tay nhấc chân vô cùng hấp dẫn, đàn ông có sức chống cự kém sẽ bị cái liếc mắt của cô ta làm cho choáng váng.
Sắc mặt Tề Thừa Chính lập tức thay đổi, lo lắng nhìn vẻ mặt tò mò của Ôn Ngọc Thanh.
"Tề thư ký, tổng giám đốc các anh đâu? Hôm nay tiếp tân rất quá đáng, nói gì cũng không cho tôi đi lên, hại tôi lãng phí rất nhiều nước miếng, cũng không xem quan hệ giữa tôi với Hàn là quan hệ gì, thật là không thức thời." Cô ta oán trách, liếc mắt nhìn quanh.
Ôn Ngọc Thanh theo bản năng cau mày. Không cần đoán, cô ta nhất định là bạn trên giường với Sở Thiên Hàn, hơn nữa là một người rất được cưng chiều, cảm giác trái tim đột nhiên thắt lại. . . . . .
"Tề thư ký, đây là bạn gái anh hả, không phải tôi chê anh nha, nhưng con mắt anh thật không tốt lắm." Cô ta đánh giá Ôn Ngọc Thanh đang ngồi trên salon từ đầu tới chân.
Tề Thừa Chính đau đầu nhìn phòng làm việc của tổng giám đốc đang đóng chặt, lại quay đầu nhìn hai người phụ nữ trước mắt rất dễ xảy ra chiến tranh, chuyện như vậy tại sao anh phải chứng kiến?
Ôn Ngọc Thanh như có điều suy nghĩ liếc qua ngực của cô gái kiêu ngạo kia. Sở Thiên Hàn sắc lang hình như yêu thích kiểu phụ nữ ngực bự. Không tự chủ được cúi đầu nhìn mình một chút, quả thật là bánh bao nhỏ, hơn nữa nhân cũng không phải là nhiều lắm.
Bộ ngực lớn, eo thon, gương mặt xinh đẹp, giọng nói nhẹ nhàng, tuyệt đối là mẫu tình nhân tốt nhất. Ôn Ngọc Thanh vuốt cằm, vẻ mặt trầm tư. Những người đàn ông giống như Sở Thiên Hàn nuôi năm ba tình nhân là bình thường, anh ấy không nuôi tình nhân mới lạ đấy.
"Uông tiểu thư, tổng giám đốc không có ở đây.” Tề Thừa Chính mỉm cười nói dối, mặt không đỏ hơi thở không gấp.
Ôn Ngọc Thanh ngáp, thẳng người, hơi cười nhìn anh ta, người kia nhất thời cảm giác sau lưng bị người liếc, "Tề thư ký, nói dối không phải là thói quen tốt nha."
"Bà ——"
"Ta họ Ôn, không phải họ Bà." Cô cắt đứt lời anh ta định gọi, nụ cười đầy uy hiếp.
Tề Thừa Chính lần nữa khẳng định vợ tổng giám đốc cùng Sở tổng giám đốc giống nhau, không phải là người dễ dàng trêu chọc, mặc dù lúc cô đối mặt tổng giám đốc giống như rất sợ hãi, nhưng là từ đáy mắt thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng, có thể kết luận cô là cố ý tạo nên biểu hiện để lừa gạt, đột nhiên cảm thấy Sở tổng giám đốc cưới được người vợ như vậy thật ra là mạo hiểm.
"Tề thư ký, chẳng lẽ là Hàn dặn anh làm như vậy sao? Tôi biết lâu như vậy không đến gặp anh ấy là lỗi của tôi, nhưng không phải giờ tôi đã tới rồi sao."
"Tổng giám đốc bề bộn nhiều việc." Tề Thừa Chính lúng túng trả lời.
"Không bận, tôi mới từ bên trong ra, anh ta nhàn rỗi có thể đập muỗi chơi."
"Cô từ bên trong đi ra? Cô không phải là bạn gái của Tề thư ký à?"
"Tôi chưa bao giờ nói như vậy." Cô ung dung trả lời.
"Cô ấy quả thật chưa từng nói thế." Tề Thừa Chính làm chứng.
Gương mặt cô ta có chút thay đổi, cũng không tin với dung nhan như vậy mà được Sở Thiên Hàn để ý, "Tôi muốn gặp Hàn."
"Đi về phía trước, gõ cửa, tôi tin anh ta nhất định vô cùng vui khi khách đến là cô." Thanh âm Ôn Ngọc Thanh có chút đùa cợt. Đàn ông quả thật không đáng tin tưởng.
Cô nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, không hề nghĩ ngợi liền bấm một dãy số.
"Ngọc Thanh, em muốn gặp tôi?" Khang Nhạc Di vui mừng.
"Đang ở Sở thị, chúng ta gặp nhau ở quán bar đối diện." Ôn Ngọc Thanh nói xong, dứt khoát tắt máy, sau đó đứng dậy đi thẳng tới thang máy.
"Em đi đâu?"
Cô quay đầu lại, nhìn tổng giám đốc đứng ở cửa phòng làm việc, cười cười, nhưng nụ cười không thật lòng, "Cùng Nhạc Di gặp nhau, có chuyện nói."
Sở Thiên Hàn nhìn cô chằm chằm, hoàn toàn không thấy cử chỉ của người kia đang lấy ngực đụng chạm vào.
"Khang tiểu thư rảnh rỗi à?" Sở Thiên Hàn vẫn cười hỏi.
"Khá rảnh."
"Em tin mình đủ sức để ứng phó cô ta?" Anh khẽ nhíu mày bất chấp mọi thứ.
Ôn Ngọc Thanh nắm chặt quả đấm, "Anh sao không lo ình có đủ sức không?" Một người xinh đẹp đưa tới cửa, ham muốn của anh lại nhiều, không ăn mới là lạ, muốn không nguyền rủa nửa đời sau tinh lực của anh không đủ cũng không được.
Đường cong trên khéo miệng càng lúc càng lớn, Sở Thiên Hàn cười tế nhị, "Bà xã, tối nay nấu cơm không cần thêm dấm rồi." Anh khẳng định là cô đang ghen. Chưa bao giờ biết phụ nữ ghen có thể làm tâm tình của anh phấn chấn như vậy.
"Bà xã?" Miệng cô ta há thành hình chữ O, lớn đến mức có thể nhét đầu voi Châu Phi.
"Tôi quên giới thiệu, đây là bà xã tôi Ôn Ngọc Thanh" Sở Thiên Hàn vô cùng phong độ giới thiệu, "Người này là Uông Na, nổi danh bông hoa xã giao."
"Cô ta là vợ anh?" Uông Na trừng mắt sắp lồi ra, chính mình không thể tin được điều mắt thấy tai nghe. Cô gái trước mắt vóc người không có, tướng mạo cũng không, ngoài dự đoán của mọi người gả vào nhà giàu có? Cô ta tính toán cái gì?
Ôn Ngọc Thanh bĩu môi, "Tin tôi, Uông tiểu thư, nếu như có thể, tôi cũng không muốn cái danh hiệu Sở thái thái này." Mặc dù rời đi, trái tim khó tránh khỏi sẽ đau, nhưng thay vì tận mắt nhìn anh ta khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, không bằng nhắm mắt làm ngơ.
"Sợ rằng cái danh hiệu này không dễ dàng vứt bỏ."
"Luật sư Lý!" Tề Thừa Chính nhìn người đang ôm Sở Thiên Bích từ thang máy đi ra.
"Ngọc Thanh, chị thật là quá đáng." Sở Thiên Bích oán hận.
Ôn Ngọc Thanh vui vẻ cười, "Giống nhau, giống nhau, là ai hại chị hiện tại giẫm vào vũng bùn không ra được?" Cô thậm chí còn mất thân.
"Anh trai em chỗ nào không tốt, sao bộ dạng chị vẫn không chấp nhận, thật làm tổn thương người nha."
"Nói thêm nữa, em có hiểu hay không?" Ôn Ngọc Thanh cười ác ý, "Nhưng mà, chị nghĩ, em có thể thực sự không hiểu lắm."
Lý Tử Minh hắng giọng, "Sở thái thái, phiền cô đánh chó nể mặt chủ."
Sở Thiên Bích không nói hai lời cho anh ta một đá, "Đánh chó?" Rất tức giận nhìn chằm chằm anh ta.
"Hàn, anh thật sự đã kết hôn?" Miệng Uông Na rốt cuộc khôi phục bình thường, đau khổ nhìn Sở Thiên Hàn.
"Đã hơn một tháng." Anh thành thật trả lời.
"Tại sao? Rõ ràng chỉ có em mới có thể thỏa mãn anh." Tầm mắt ác ý quét qua toàn thân Ôn Ngọc Thanh, "Lấy loại người thân thể mỏng manh có thể cho anh ăn no sao? Anh thật không cần ăn thêm bên ngoài?"
Ôn Ngọc Thanh thầm cắn răng, liếc mắt nhìn người đi ngang qua. Cười cái gì?
Sở Thiên Hàn vẫn còn nhìn chưa đã cơ thể Ôn Ngọc Thanh, cười nịnh, "Ít nhất, kể từ lấy vợ, tôi không có cơ hội đi ra ngoài ngoại tình."
Mấy luồng ánh mắt hứng thú bắn tới, khiến Ôn Ngọc Thanh ước gì bây giờ có hố chui vào. Loại chuyện như vậy lại có người có thể ở trước mặt mọi người thảo luận công khai?
Trừng mắt nhìn anh, thật nhanh bước vào thang máy, đem tâm trạng hỗn loạn của mình dồn xuống.
Đi tới quảng trường, ngơ ngác nhìn toà cao ốc Sở thị đối diện, trái tim một hồi thấp thỏm. Anh và cô gái kia đang làm gì. . . . . . Cô không nên để ý , dù sao cô sẽ phải trở thành kẻ bị chồng bỏ, nhưng cô vẫn để ý. . . . . . Tình yêu quả nhiên làm cho người ta rất đau khổ!
Khang Nhạc Di nhìn vẻ mặt thất thần của Ôn Ngọc Thanh, có chút buồn bực than thở. Rốt cuộc cô ấy gọi mình tới làm gì? Từ đầu đến cuối cũng chỉ đưa ánh mắt vào khu cao ốc đối diện, căn bản không để ý mình ngồi bên cạnh cô ấy.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian